Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

Những Chiếc Áo Khoác.

Ý tưởng để tôi vẽ chiếc áo khoác này khá đơn giản, tôi nhìn thấy những bức hình chụp của người trẻ hay chụm tay trên đầu tạo thành hình trái tim. Vậy là bộ não liên tưởng cánh tay là một nửa của chiếc áo khoác.

Để dẫn lối tạo ra một cái gì đó thường bắt đầu bằng những cái nhìn khá quen thuộc, nên đôi khi nhìn quá nhiều lại dễ  tạo ra những cái đã có người tạo ra. Và thời trang là một lĩnh vực như thế, biết nhiều và nhìn nhiều chưa hẳn tốt, tương tự chưa có nội lực mà học quá nhiều chiêu thức chắc chắn lực đánh ra cũng không đủ giết chết một con muỗi. 

Và theo ý kiến cá nhân của tôi nội lực của thời trang chính là trí tưởng tượng, nghĩa là ta phải khoác lên vật thể quen thuộc một chiếc áo mới.

 Khi bạn nghe tiếng vo ve của con muỗi trong đêm khuya sẽ rất khó chịu, phản xạ sẽ tìm cách giết chết tiếng vo ve đó. Thời trang là lĩnh vực thường xuyên phải nghe tiếng vo ve của vô số những ý kiến, những cách nhìn của hàng triệu cá thể. Hiển nhiên sẽ không thể nào giải quyết hết được tiếng vo ve.

Lúc này ta buộc phải hiểu đặc tính của muỗi để gom chúng lại một chỗ, và đặc tính nổi bật của muỗi là dễ bị thu hút bởi khí CO2 tỏa ra từ cơ thể sinh vật sống. Liên tưởng đến thời trang, các tín đồ thời trang luôn bị thu hút bởi sức nóng của mốt hay trào lưu. Nghĩa là bộ y phục phải luôn mới lạ, tinh tế, hợp thời hoặc đi trước thời đại, nó có sức nóng về thị giác mới có thể thu hút được khách hàng.

Nếu bạn nhìn trên sàn diễn là xu hướng bẩy sắc cầu vồng, phấn màu...nghĩa là nó đã cũ. Thời trang buộc phải dự đoán tối thiểu về tương lai gần 1 đến 2 năm. Câu chuyện này lại giống như chơi chứng khoán buộc phải nghiên cứu lịch sử thời trang để tìm ra qui luật vận động, phát triển và suy thoái của nó.


Thời trang như chiếc áo khoác, khoác xong mùa thu, đến hè đã phải bỏ nó, bởi vậy ta luôn phải tạo ra những chiếc áo mới xuân hạ thu đông, không bao giờ là mãi mãi giống như bóng mặt trời lúc dài lúc ngắn. 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét